Thư gửi VietPhil và các bạn trại viên VietPhil Camp của “anh cả” Hoàng Vũ (James)

Một bức thư chứa đựng thật nhiều cảm xúc và tình cảm giành cho đại gia đình VietPhil Camp mà VietPhil nhận được của Hoàng Vũ (James) – Trại viên VietPhil Camp trong 2 mùa hè 2017 & 2018.

————————–

“Hà Nội, 28/07/2018

Gửi VietPhil và Các em!

Có lẽ không phải ai cũng biết anh là ai, ngay cả từ những cô/ chú bên VietPhil cũng chưa hẳn đã biết anh, ngoại trừ những người thân thiết và có lẽ gắn bó với anh từ những ngày đầu anh chập chững bước vào đây, nơi mà anh gọi là “NHÀ”. Nên chính vì điều đấy, anh không mong các em biết được anh là ai, và cũng có thể một số đứa đã nghe qua tên anh hoặc biết mặt anh biết anh trông ngoài đời ra sao và nhìn như nào.

Mấy đứa chưa biết được anh chính thức ra sao nên anh mong sau khi đọc được những dòng chữ này, có thể các em nghĩ là anh đang hơi pha trò và làm những thứ nó hơi quá đà một tí. Nhưng không sao, anh cũng có thể thông cảm với mấy đứa vì anh cũng đã từng trong hoàn cảnh đấy, trải qua cái giai đoạn gọi là mới chớm bước vào tuổi dậy thì – những lứa 13-15 tuổi – anh nghĩ vậy? Chắc phải để các em 16-17 tuổi như anh bây giờ thì may ra mấy đứa sẽ hiểu được những gì anh chia sẻ ở đây.

Và những gì anh chia sẻ ở đây, là tất cả những gi anh trải nghiệm cũng như đúc kết được sau 2 mùa camp gắn bó với VietPhil.

Năm thứ nhất, khi lần đầu anh đến với văn phòng của VietPhil, anh vẫn nhớ anh lên đấy với anh trai mình. Tuy không bé như mấy đứa bây giờ vì lúc í anh cũng đã 16 tuổi rồi, nhưng lần đầu đặt chân đến đây anh có sự bỡ ngỡ không hề nhẹ.

Các cô hỏi han về tương lai và những thứ anh mong muốn trong chuyến đi lần này, một chuyến đi xa nhà nằm ngoài dự kiến của anh. Và tất nhiên với suy nghĩ của một thằng con trai mới 16 tuổi, anh chỉ nghĩ được rằng anh muốn kết thân và enjoy với mọi người trong Summer Camp năm đó bởi vì anh nghĩ: “Chắc sẽ đông lắm đấy!”.

Nhưng sự thật thì khi họp đoàn 1 chỉ vỏn vẹn được mấy mống. Anh đã nghĩ anh chuẩn bị phí phạm cả 1 mùa hè của mình chả vì lí do gì cả. Đến ngày ra sân bay, anh mới thấy sao mà đông quá vậy? Sao đợt họp đoàn chả thấy có ai mà bây giờ lại đông đến như thế này. Đã vậy lại còn toàn mấy đứa trẻ con lít nha lít nhít.

Xin lỗi vì phần này vì hồi đấy anh không thích trẻ con lắm, chúng khá ồn ào và tạo cho anh cảm giác không hề thoải mái khi ở cạnh. Nhưng rồi anh cũng quen một bạn tên là Khôi hay biết đến nhiều hơn với tên Tom. Thật ra mà nói hôm đầu tiên lên test ở VietPhil anh đã làm quen với bạn í (bạn í học THPT Nguyễn Tất Thành) – và dĩ nhiên – ra sân bay gặp người bạn đầu tiên mình quen biết, anh khá hồ hởi và ra bắt chuyện vì anh đâu có quen ai, mọi người còn quá xa lạ với anh nên anh không biết mình sẽ quen ai. Ai sẽ ở cùng Campus với mình?

Những câu hỏi dạng đó cứ lặp đi lặp lại trong anh cho đến khi xuống sân bay ở Manila và bắt đầu chia xe về Campus. Anh lúc này mới nhận thấy Campus của anh toàn các anh chị lớn tuổi hơn. Một số ít kém tuổi và bằng tuổi, chắc có lẽ do LongLong ở xa nên các cô xếp cho các bé kém tuổi đi Clark, và công nhận lên Baguio City từ Manila thì xa thật, các bé chắc không quen.

Và rồi anh được xếp chung phòng với 3 người bạn khác, trong đó có Tom và thêm Will cả Henry. Rồi dần dần sau đó tất cả các Campers ở LongLong đều chơi thân với nhau, sau khoảng 1 tuần đầu ở bên này, anh thấy nơi này như là “Nhà”, với những người anh, những người chị, những người bạn, những người em.

Giáo viên Phil thì quá thân thiện và sẵn sàng giải đáp mọi thắc mắc của các em. Sự khác biệt khi học Tiếng Anh bên này so với tại nước chắc là do các lớp học 1 on 1. Nó phát huy được hết năng lực của bản thân các em, giúp em không ngại ngùng, không sợ sai khi hỏi giáo viên về những điều mà các em chưa biết. Và bởi vì anh biết có những bạn giấu dốt, không muốn hỏi trong lớp đông người, một số các bạn còn ngại và lí do khác chắc là vì sợ.

Khi ở LongLong, anh thấy mình tiến bộ lên rất nhiều, đơn giản VietPhil Summer Camp không chỉ giúp các em cải thiện trình độ tiếng Anh mà còn giúp các em trở nên tự tin trong giao tiếp và sống tự lập hơn. Đó là những điều anh đúc kết được trõng 1 năm đầu đi Camp của mình, có vẻ là hơi ít ỏi?

Rồi sau 4 tuần ở bên đó, cũng là lúc anh phải chia tay với những thứ quen thuộc với mình, những thứ gắn bó với mình trong 4 tuần xa nhà và – wow, anh đã khóc khi về. Khóc vì những con người không phải máu mủ gì của mình, những con người xa lạ, chung chí hướng chung hoài bão, gặp nhau kết thân và trở thành một gia đình. Nhưng và rồi khi chia tay ở sân bay Manila anh còn khóc nhiều hơn nữa vì anh không về cùng đoàn. Anh ở lại Manila với mẹ trong khoảng 2 ngày để vi vu bên đấy.

Có những điều, từ bé đến tận bây giờ anh không nghĩ mình sẽ làm được khi ở bên cạnh mẹ mình. Đó là một trải nghiệm tuyệt vời khi mà anh có thể dẫn mẹ đi làm nhiều thứ ở Manila một nơi mà anh không hề biết tới. Dẫn mẹ đi không hẳn là khắp cả 1 thành phố trong 2 ngày nhưng với những destinations mà một người anh của anh đã chỉ cho anh thì anh cũng khá enjoy khoảng thời gian đấy. Và đó cũng là lúc anh nhận ra, nếu được chọn 1 người bạn đồng hành để đi cùng mình, anh sẽ chọn mẹ anh.

Hai ngày ở bên đấy trôi qua khá nhanh. Anh về nước với tâm lí cố gắng phấn đấu cho năm học sắp tới,.Anh tự hứa với bản thân rằng có sao đi nữa anh sẽ không đi Camp của VietPhil trong tương lai, vì anh nghĩ sẽ chả còn ai đi cùng mình gắn bó với mình được như những Campers mà anh đã từng ở bên. Cái bóng của LongLong quá lớn và anh không nghĩ có ai đó có thể thay thế họ lấp đầy đi cái khoảng trống mà họ để lại.

Nhưng chắc là anh và VietPhil có cái duyên mà anh không thể dứt bỏ được. Anh đã lại quay lại VietPhil với một tâm lí khác, tâm lí sang để học và để thi anh sẽ không kết thân với ai nữa vì năm nay anh là anh lớn, đi với những đứa bé tuổi hơn mình thì ai sẽ giúp mình enjoy cái Summer Camp lần này đây?

Và vẫn giống tâm trạng năm ngoái, anh nghĩ anh chuẩn bị vứt cả cái mùa hè cuối cùng của mình (ý anh là năm nay anh 17 tuổi năm sau anh sẽ thi Đại Học nên chắc không còn thời gian để mà đi Camp nữa) vào sọt rác.

Nhưng không! Cô Rose đã nói với anh rất nhiều về camp lần này, đông hơn và sẽ vui hơn rất nhiều… Anh đã nghĩ bụng “Cô nghĩ là với mấy đứa trẻ con như thế này có thể giúp mùa hè của con trở nên ý nghĩa hơn sao?”. Và rồi cái gì đến cũng sẽ đến, trước khi ra sân bay để có một chuyến đi dài gần 2 tháng (chính xác hơn thì là 6 tuần ở Cebu),anh đã nghĩ tại sao mình không giúp các em tận hưởng mùa hè của chính các em í như mình đã được tận hưởng từ các đàn anh đàn chị năm ngoái?

Và rồi anh đã kết thân, nói chính xác hơn là quá thân với một hội ở sân bay, và cái ý nghĩ đó chỉ được xuất hiện khi anh nhận ra rằng năm nay có cả cháu anh đi cùng. Tất nhiên anh không thể để cháu anh không được tận hưởng những gì anh được tận hưởng năm ngoái nên cuối cùng anh quyết định, năm cuối rồi, phải để lại một cái ấn tượng đẹp, thật đẹp, đẹp hơn những gì mà anh đã trải qua năm ngoái. Để anh biết rằng cái lỗ hổng đó vẫn có những con người có thể lấp đầy được chứ không phải là không thể lấp đầy được.

Bắt đầu từ những con người gần anh nhất ở sân bay và sau đó lan rộng ra thành một nhóm khá là vui, kể ra mà nói vì anh học ở QQ IT Park và anh ở trong Domitory của Park Vista nên bọn anh được thả hơn so với các bên bên EV Academy thậm chí cả Seafront vì bọn anh được thoải mái ra ngoài hơn so với các em bên đấy. Cả 2 trường đó thì tiện nghi đều đầy đủ, các vật dụng cần thiết đều có bán sẵn ở trong đó rồi nên chắc các em cũng sẽ không cần phải ra ngoài như bọn anh (nhưng mà ra ngoài như thế cũng vui mà ^^).

Có lẽ các em nên thử, và rồi quay trở lại, có một cậu bé ở Camp biết đánh đàn Guitar và đồng thời các Campers bên này đều thích hát hò nên bọn anh tối nào cũng hát cảm giác thật thư thái sau giờ học vất vả ở trên trường rồi sau quay trở lại Domitory.

Anh thật sự đã có những người em tốt và ngoan, tôn trọng anh ở bên này tuy rằng anh không giỏi gì cả. Nhưng hơn hết khi về những đứa em anh đều nói rằng chúng nó rất enjoy và nói với anh rằng khoảng thời gian ở bên anh rất vui, nghe xong cũng thấy ấm lòng một phần nào.

Hơn hết thì anh cũng là đứa phải chuyển phòng nhiều nhất IT Park nữa nên được ở với nhiều người, tiếp xúc với nhiều tính cách khác nhau và đã hình thành nên anh của bây giờ. Thật sự cảm ơn những người em ở Orange, Vanilla, DragonFruit, BlueBerry, StrawBerry, SkyBlue, Red, Pear, Yellow, Peach, cả những người em như Julia, Andrew, Leo, Ken, Jack, Felix, Lily, Paul, Tom, Marcus, Jonathan, Michael và những người em khác ở Peach và – hơn cả – là cháu của anh, Nancy.

Và rồi vẫn là cái kết mà ai cũng biết, buổi tiệc nào rồi cũng có lúc tàn, cuộc vui nào rồi cũng sẽ có hồi kết, và SummerCamp nào cũng phải có lúc chia tay. Nhưng anh không hối hận vì thật sự năm nay anh đã rất vui. Không những chỉ giúp cho bản thân mình mà còn giúp được cả những người em ở trong Camp có một mùa hè đáng nhớ ở Cebu IT Park này. Ở đây là những cảm nhận chân thật nhất của anh về cả 2 mùa Camp những gì mà anh đã cảm nhận được, những gì anh đúc kết ra để hoàn thiện bản thân mình hơn.

“VietPhil không chỉ là một nơi đáng tin tưởng để giao phó con em mình, mà còn là nơi chứa đựng những gì đẹp nhất của thanh xuân anh, nơi anh có những người bạn, những người em mới.”

Cuối cùng thì anh không muốn đề cập đến bí quyết hay cách anh học vì anh nghĩ mình chưa đủ giỏi đến mức đấy để truyền đạt cho các em. Ai cũng biết là Summer Camp tuy đề cao vấn đề học tập, nhất là ở Philippines nhưng thời gian các em ở bên Camp cũng là để enjoy và có thời gian để thư giãn sau những kì học vất vả ở trường.

Anh chưa từng nghĩ anh sẽ ngồi trải lòng mình như này, vì lẽ ra hôm nay, VietPhil Reunion 2018 là khoảng thời gian hợp lí để anh trải lòng mình ra nhưng có lẽ là vì anh ngại, và lúc đấy cũng khá ồn ào để các em tập trung để anh chia sẻ những cảm nghĩ của mình về nơi mà anh gọi là “NHÀ”, khoảng thời gian mà anh cảm giác như mỗi chúng ta là một cá thể của cả một gia đình mang tên VietPhil Camp, các em là những mảnh ghép không thể thiếu của VietPhil của bây giờ, cũng như là của VietPhil của sau này.

Anh có lẽ đã là người đi trước, các em là những người kế thừa lại những giá trị tốt đẹp nhất, vì những gì không tốt hay những điềm trừ của Camp anh đã trải qua rồi và thật sự VietPhil rất chú ý đến chất lượng, cũng như có một đội ngũ Manager thân thiện và luôn sẵn sàng chia sẽ cảm nghĩ với các Campers của mình.

Thật ra thì anh không biết từ khi nào anh đã yêu nơi này đến như vậy, nó gần như là một phần không thể thiếu, khiến cho thanh xuân của anh đẹp đẽ hơn gấp nhiều lần. Chính vì thế cho nên tuổi trẻ của anh không còn gì để hối tiếc nữa. À không, có đấy! Chắc cái hối tiếc nhất là sao không biết đến VietPhil sớm hơn nhỉ? Anh mong các em sẽ tận hưởng được như anh, vì nơi này là “NHÀ”  không có gì khiến chúng ta ngại ngùng và bỡ ngỡ khi bước về nhà, đúng không?

Anh của các em!

James,